46. Trang 248
sàng. Chính công việc này đã hướng sự quan tâm của Montessori đến những trẻ em thiểu năng trí tuệ mà vào thời đó các em bị xếp chung với những bệnh nhân tâm thần. Càng gắn bó với những đứa trẻ này nhiều hơn, Montessori nhận ra rằng thiểu năng tâm thần là một vấn đề sư phạm hơn là vấn đề y học. Dần dần Maria hướng sự quan tâm của mình đến giáo dục và những phương pháp dạy học dành cho trẻ khuyết tật trí tuệ.
Từ năm 1899 đến năm 1901, Montessori có cơ hội nghiên cứu sâu hơn và cải tiến phương pháp giảng dạy khi bà được bổ nhiệm làm đồng Giám đốc Trường Orthophrenic, nơi nhận những đứa trẻ bị xem là khuyết tật hết hy vọng trong các trường học ban ngày cũng như tất cả những đứa trẻ thiểu năng trí tuệ ở các trại tâm thần ở Rome. Hai năm dưới sự hướng dẫn tài tình của Montessori, những đứa trẻ đã tiến bộ một cách bất ngờ, các em có thể đọc, viết và làm toán ở cấp độ tương đương những đứa trẻ bình thường cùng tuổi.
Được truyền cảm hứng từ những thành công ban đầu,
Montessori tiếp tục học thêm các khóa học về nhân chủng học,
triết học giáo dục và sẵn sàng đón nhận lời mời thành lập một cơ
sở chăm sóc trẻ em, có tên là Casa de Bambini (Ngôi nhà dành cho
trẻ em), tại một khu ổ chuột San Lorenzo ở ngoại ô Rome năm
1907. Khu ổ chuột ở San Lorenzo là nơi sống của hàng nghìn
người nghèo khổ, họ sống trong môi trường vệ sinh thấp kém và
bao xung quanh rất nhiều loại tội phạm và gái mại dâm. Sau nhiều
năm, ban quản lý khu dân cư đã chấp nhận các phương án cải thiện
đời sống xã hội của những người bất hạnh sống trong khu vực này
nhưng những đứa trẻ đã bị lãng quên. Khi các bậc bố mẹ đi làm cả
ngày, những đứa trẻ lêu lổng không được học hành sẽ tự chơi đùa
lên xuống các cầu thang, bôi bẩn các bức tường khiến ban quản lý
khu dân cư rất phiền lòng. Gọi các em là “một bọn nhóc phá hoại
vô ý thức”, họ đã quyết định gom đám trẻ lộn xộn này vào một căn